Dàn diễn viên cùng ê kíp mấy trăm người của Mưa đỏ đã vượt qua rất nhiều khó khăn để bộ phim ra rạp - Ảnh: LÊ GIANG
Nếu không viết những dòng này, nhiều khán giả sẽ chưa hiểu hết vì sao tôi chọn góp mặt trong phim đặc biệt này, sau hơn 20 năm gắn bó với điện ảnh Việt.
Phim gần nhất tôi tham gia trước Mưa đỏ là Đất rừng phương Nam. Sau phim đó, tôi rơi vào một khoảng lặng dài. Những tổn thương nho nhỏ khiến tôi cảm thấy cần thời gian để hồi phục, để tin tưởng lại vào nghề. Hai năm đó, tôi vừa nuôi hy vọng, vừa nhiều lần bi quan rằng sẽ chẳng còn phim nào đủ sức lay động mình nữa.
Rồi tôi nhận được lời mời từ nhà sản xuất Nguyễn Trí Viễn để gặp đạo diễn Đặng Thái Huyền. Khi cầm kịch bản Mưa đỏ trên tay, tôi chưa nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng càng đọc, tôi càng nghẹn lại, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Kịch bản như một liều vitamin đặc biệt, len lỏi vào từng ngóc ngách khô cạn trong tâm hồn, lấp đầy và đánh thức lại cảm xúc đã ngủ quên. Tôi biết ngay, dù vai lớn hay nhỏ, tôi nhất định phải tham gia Mưa đỏ.
Trước ngày nhập đoàn làm phim, tôi ghé nghĩa trang liệt sĩ thành phố thắp hương cho cậu ruột - người đã hy sinh năm 1979, cũng là năm tôi chào đời.
Tôi chưa từng gặp cậu. Mẹ tôi kể trước khi nhập ngũ, cậu nói với ngoại: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm lo cho mẹ suốt đời". Nhưng cậu đã nằm xuống, ngoại tôi thành mẹ anh hùng.
Nhận lời đóng Mưa đỏ, người đầu tiên tôi muốn báo tin là cậu. Tôi nghĩ được khoác màu áo lính trong phim này cũng là một cách để tôi hiếu thảo với cậu, người đã an nghỉ nhưng luôn sống trong ký ức gia đình.
Mưa đỏ đưa tôi đến Quảng Trị - vùng đất trước đó tôi chưa từng đặt chân đến. Trước chuyến đi, tôi đã đọc nhiều tư liệu, nhiều câu chuyện và những vần thơ về Thành cổ Quảng Trị, nơi 81 ngày đêm máu lửa đã in dấu tuổi 20 của biết bao chàng trai.
Ngày đầu tiên, tôi đi thắp nhang ở nghĩa trang liệt sĩ. Tôi ngợp bởi quá nhiều ngôi mộ, tôi đứng lặng và khấn thầm: "Các cụ ơi, con không thể thắp từng nén nhang cho tất cả. Xin cho phép con gửi lời tri ân qua bộ phim Mưa đỏ mà con đang tham gia. Xin phù hộ để chúng con có thể làm trọn vẹn bộ phim này".
Từ hôm đó, ngày nào trước khi vào trường quay tôi cũng thắp nhang, không cầu cho riêng mình, chỉ mong bộ phim được lan tỏa, để khán giả hôm nay hiểu và tri ân thế hệ cha anh.
Trước khi là bác sĩ quân y, Lê là người lính. Vì vậy tôi cùng các bạn diễn trẻ trong tiểu đội 1 trải qua những tháng ngày tập luyện quân ngũ: từ thao tác vũ khí, rèn luyện thể lực, cho đến sinh hoạt như một chiến sĩ thực thụ.
Ngày đầu tiên nhìn các bạn khoác áo lính, không thấy bóng dáng những "celeb" quen thuộc của showbiz, mà là những người lính trẻ sẵn sàng ra trận.
Năng lượng đó khiến tôi tự nhủ: mình phải hòa vào họ. Chính họ - bằng sức trẻ, bằng nhiệt huyết - truyền cho tôi động lực mạnh mẽ, để tôi sẵn sàng dành trọn một năm cho Mưa đỏ, không toan tính, không ngại ngần.
Bác sĩ Lê là hình ảnh của những quân y nơi chiến trường, những người lính không cầm súng nhưng giữ trong tay sinh mạng đồng đội.
Đạo diễn yêu cầu tôi chuẩn bị cả thể lực lẫn tinh thần: trước mỗi cảnh quay, tôi phải chạy quanh Thành cổ để cơ thể mệt lả, mồ hôi ướt đẫm, gương mặt phờ phạc - chỉ khi đó mới có thể chạm đến hơi thở thật của nhân vật.
Có người hỏi vì sao tôi tham gia Mưa đỏ. Tôi nghĩ không chỉ tôi mà cả đoàn phim đều đến với phim này không chỉ bằng tư cách nghề nghiệp mà bằng trách nhiệm của một công dân Việt Nam.
Mưa đỏ không phải phim thương mại để kêu gọi khán giả đến rạp. Nhưng tôi tin rằng mỗi chúng ta nên một lần xem bộ phim này để hiểu rõ hơn về sự hy sinh và mất mát mà thế hệ đi trước đã trải qua - những tuổi hai mươi đẹp nhất đã hóa thành máu xương cho Tổ quốc.
Như lời thoại của Tú, người lính trẻ nhất trong phim: "Cho dù vai nhỏ, tôi vẫn có một trái tim lớn dành cho quê hương".
Link nội dung: https://www.businessinvestmentvn.com/mot-trai-tim-danh-cho-que-huong-a261631.html