Hương đeo bảng tìm mẹ suốt 3 tháng.
Trong thời gian đó, cô vẫn phụ giúp tại quán ăn vào những lúc đông khách để có chỗ ở và một chút thu nhập. Thời gian còn lại, Hương lang thang khắp các công viên, chợ, bệnh viện, bến xe và hỏi han người qua đường.
Nhiều lần, cô trở về trong đêm với hai bàn tay trắng.
“Tôi sợ mẹ gặp chuyện chẳng lành, mắc kẹt đâu đó mà không ai biết. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình bất lực và chỉ muốn òa khóc”, Hương nghẹn ngào nói.
Hành trình lặng lẽ của cô gái trẻ bắt đầu được chú ý khi một số YouTuber, TikToker tình nguyện ghi hình, chia sẻ câu chuyện trên mạng xã hội. Nhờ sự lan tỏa này, thông tin về bà Bình dần được nhiều người biết đến.
Tối 17/6, Hương bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một người lạ. Đầu dây bên kia cho biết, tại Trung tâm Bảo trợ xã hội thuộc huyện Hớn Quản, tỉnh Bình Phước có một phụ nữ có đặc điểm trùng khớp với mẹ của cô.
Không chần chừ, Hương bắt xe đến Bình Phước để xác minh. Gặp lại mẹ sau 3 tháng mất tích, cô ôm chầm lấy bà, bật khóc nức nở.
“Mẹ đừng bỏ con đi nữa nhé”
Khoảnh khắc gặp lại sau 3 tháng xa cách, cả hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Hương nghẹn ngào xin lỗi vì đã để mẹ đi lạc, rồi nắm chặt tay bà, nước mắt cứ tuôn trào: “Mẹ đừng bỏ con đi nữa nhé. Con đi đâu thì mẹ đi đó, có gì mình ăn đó”.
Lúc ấy, bà Bình chẳng nói nhiều. Nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui, gương mặt rạng rỡ khi nhìn thấy con gái sau bao ngày tháng xa cách.
Theo lời Hương, trong thời gian mất tích, bà Bình lang thang khắp các tuyến đường, không nhớ nổi đường về. Bà từng ngủ dưới gốc cây, tạm trú trên ghế chờ xe buýt, sống nhờ lòng tốt của người qua đường.
Sau đó, một người mặc áo trắng phát hiện bà trong tình trạng mệt mỏi và đưa vào một trung tâm hỗ trợ ở thành phố. Từ đây, bà được chuyển đến Trung tâm Bảo trợ xã hội thuộc huyện Hớn Quản, tỉnh Bình Phước.
Tại trung tâm, sức khỏe bà Bình dần ổn định. Tuy nhiên, do không nhớ được số điện thoại hay địa chỉ người thân, bà không thể chủ động liên lạc. Việc Hương tìm được mẹ là nhờ một cá nhân đã âm thầm hỗ trợ, liên hệ với cô qua số điện thoại được công khai trên mạng xã hội.
“Suốt thời gian ở trung tâm, mẹ kể rằng có nhiều người đến cho cơm, cho nước, đôi khi còn tặng ít tiền. Mẹ không rõ họ là ai, nhưng nhờ những tấm lòng đó mà mẹ đã vượt qua những ngày lang thang không nơi nương tựa”, Hương tiết lộ.
![]() |
Hương cùng mẹ là bà Ngọc Bình chụp ảnh cùng nhau sau khoảnh khắc đoàn tụ xúc động. |
Sau khi đưa mẹ trở về, Hương bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận hơn đề phòng những tình huống tương tự. Cô ghi thông tin liên hệ vào quần áo của mẹ, tìm hiểu việc mua đồng hồ định vị, đồng thời sắp xếp thời gian đưa mẹ đi khám định kỳ để theo dõi sức khỏe tâm thần.
“Lần này tôi sẽ cẩn thận hơn, giám sát mẹ nhiều hơn. Tôi không muốn trường hợp trên lặp lại lần nữa”, Hương nói.
Tuy nhiên, cuộc sống phía trước vẫn còn nhiều nỗi lo. Hương cho biết hiện cô chưa thể quyết định sẽ tiếp tục ở lại TP.HCM hay trở về quê, bởi mọi thứ vẫn còn quá bấp bênh.
“Nếu ở lại, tôi phải đi làm. Nếu vậy, tôi không thể để mẹ một mình. Nhưng nếu về quê, tôi sợ không có điều kiện khám chữa cho mẹ tốt như ở thành phố”, cô tâm sự.
Trong lần thăm khám gần đây, bác sĩ chẩn đoán bà Bình mắc chứng “loạn thần không thực tổn không biệt định” - một dạng rối loạn tâm thần chưa ở mức nghiêm trọng, song cần theo dõi lâu dài do các biểu hiện tâm trạng thất thường.
Hiện tại, Hương thu xếp để tiếp tục điều trị cho mẹ, hy vọng bệnh tình sớm ổn định.
Khi được hỏi về mong ước lớn nhất lúc này, cô gái 18 tuổi chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi chỉ mong mẹ sớm khỏi bệnh, để hai mẹ con được bình an, cùng nhau làm việc, sống một cuộc sống bình thường như bao người”.
Cuốn sách viết cho mẹ
Có những tình yêu không cần nói thành lời, nhưng vẫn luôn hiện diện, dịu dàng và vĩnh cửu. Trong Triệu lá thư gửi mẹ, mỗi trang sách là một phong thư nhỏ, chứa đựng lời nhắn gửi chân thành và sâu sắc để dành tặng những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta.
Link nội dung: https://www.businessinvestmentvn.com/deo-bang-tim-me-3-thang-o-tphcm-co-gai-18-tuoi-bat-khoc-ngay-gap-lai-a247866.html